Charlotte Davis đang tan vỡ. Mới mười bảy tuổi mà cô đã phải gánh chịu nhiều mất mát hơn cả một đời người. Nhưng cô đã học cách quên. Dùng những mảnh thủy tinh gột sạch nỗi buồn cho đến khi không còn chút đau buồn nào vương lại; để không cần nghĩ về ba cô đã trầm mình dưới lòng sông; để không phải nhớ đến bạn thân của cô đã ra đi mãi mãi. Và không cần phải nghĩ về mẹ, người đã chẳng còn gì trên đời để dành cho cô nữa, không yêu thương, không tiền bạc, cũng không một mái nhà.
Mỗi vết thương mới dường như khiến cho trái tim Charlie cứng rắn hơn một chút, thế mà nỗi đau trong lòng cô vẫn không nguôi hẳn. Đau đến nỗi cô chẳng muốn quan tâm nữa. Đôi khi, đã ở bên bờ vực, người ta phải ngừng quan tâm rồi mới tìm được đường về.
Charlotte Davis đang tan vỡ. Mới mười bảy tuổi mà cô đã phải gánh chịu nhiều mất mát hơn cả một đời người. Nhưng cô đã học cách quên. Dùng những mảnh thủy tinh gột sạch nỗi buồn cho đến khi không còn chút đau buồn nào vương lại; để không cần nghĩ về ba cô đã trầm mình dưới lòng sông; để không phải nhớ đến bạn thân của cô đã ra đi mãi mãi. Và không cần phải nghĩ về mẹ, người đã chẳng còn gì trên đời để dành cho cô nữa, không yêu thương, không tiền bạc, cũng không một mái nhà.
Mỗi vết thương mới dường như khiến cho trái tim Charlie cứng rắn hơn một chút, thế mà nỗi đau trong lòng cô vẫn không nguôi hẳn. Đau đến nỗi cô chẳng muốn quan tâm nữa. Đôi khi, đã ở bên bờ vực, người ta phải ngừng quan tâm rồi mới tìm được đường về.